ĐĂNG NHẬP IU NẤU ĂN:
x
Đăng nhập bằng FacebookĐăng nhập bằng Gmail
Bạn chưa có tài khoản Facebook hoặc Gmail?
Đăng ký tài khoản Facebook
Đăng ký tài khoản Gmail
loading

Truyện ngắn :Ơn trời, anh đã tìm thấy em ! (Phần I)

  Lưu lại
Tweet


 Nước mắt tôi trào ra đầm đìa, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Anh đứng lên cầm lấy tay tôi, xỏ chiếc nhẫn vào. Tôi không kiềm


 Nước mắt tôi trào ra đầm đìa, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Anh đứng lên cầm lấy tay tôi, xỏ chiếc nhẫn vào. Tôi không kiềm được ôm chầm lấy anh, anh cũng ôm lấy tôi. Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt âm ấm của anh thấm qua vai áo tôi.

Tôi tình cờ xem được một bộ phim nói về tình cảm của một cô gái và một chàng trai đến lúc chuyển cảnh với dòng chữ “4 năm sau” tôi bỗng nghĩ đến những khó khăn, những giày vò, những nhớ nhung cồn cào của hai nhân vật trong vòng 4 năm đó. “4 năm” trên phim chỉ là một dòng chữ, nhưng ở ngoài đó là cả một khoảng thời gian dài, một khoảng thời gian cùng với bao nhiêu sự đổi thay. Rồi tôi lại bỗng nghĩ tới anh…ừ từ lần tôi tiễn anh ở sân bay tới nay cũng tròn 4 năm rồi.

Ảnh minh họa 1 - Truyện ngắn :Ơn trời, anh đã tìm thấy em ! (Phần I)


Anh và tôi cùng học chung lớp vẽ. Ngày đầu tiên tôi đến lớp được xếp ngồi cạnh anh, tôi đã bị choáng ngợp với chàng trai kính cận, với nụ cười như nắng sớm đó. Anh không như những chàng trai cùng trang lứa, ở anh có nét gì đó cuốn hút rất riêng biệt, đôi lúc tinh nghịch pha trò, khi lại trầm lắng đắm mình vào bức tranh đang vẽ. Cũng như anh tôi cũng say mê nhà văn người Pháp Marc Levy anh từng nói: “Anh cũng mong ngày nào đó được một mối tình như trong Kiếp sau”. Tôi lúc đó chỉ nghĩ anh đơn giản cũng tâm đắc tác phẩm đó như tôi nên nói thế, tôi chỉ nhìn anh cười. Anh hay trêu tôi lắm, trêu tôi là “bà cụ non” đa sầu đa cảm, hay nghịch đuôi tóc tôi, lại còn nhéo má tôi đau điếng lên được. Tôi chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh mà nói chuyện vì tôi sợ…tôi sợ anh sẽ đọc được tình yêu của tôi dành cho anh, nỗi khát khao của tôi đối với anh sẽ hiện rõ trong mắt mình, giống như một bài thơ.

Tôi không bày tỏ tình cảm của mình, tôi cũng không mong anh đáp lại tình cảm này, tôi đã luôn ấp ủ, đã luôn gìn giữ tình cảm đó. Chấp nhận bên cạnh anh như một đứa em gái ngoan ngoãn. Và cứ thế, tôi mất anh. Anh yêu cô mẫu vẽ chân dung của anh. Tôi còn nhớ như in ngày anh hớn hở cho tôi xem bức chân dung ấy, anh còn nói đó là món quà tỏ tình tối nay của anh. Cảm giác như cả thế giới của tôi sụp đổ và tất cả những gì tôi mấp máy thành lời chỉ là “goodluck bro!”. Kết thúc buổi học tôi đã phóng như điên về nhà, chui tọt vào căn phòng nhỏ của mình và nghĩ đến gương mặt rạng rỡ của anh khi anh nói về cô gái ấy, về ngày đầu tiên hai người gặp gỡ.Tôi úp khung hình lồng tấm ảnh tôi chụp lén lúc anh đang tập trung vẽ xuống mặt bàn. Rồi tôi khóc, ban đầu chỉ là những nấc nghẹn ngào sau là những tiếng nức nở thành tiếng. Có gì đó thật sự nhói trong lòng theo mỗi tiếng nấc, tôi đã khóc cho mối tình đầu như thế.


Chiều hôm đó là một chiều mưa tầm tã, mãi gần tới tầm 5 giờ thì ngớt tôi đang chuẩn bị thay đồ đến lớp vẽ thì điện thoại báo tin nhắn, không cần đọc tên người gửi tôi cũng biết là ai vì tôi cài riêng âm báo cho số anh. Tôi lật đật cầm điện thoại đọc :”chuẩn bị anh qua đón đi đánh điện tử nha”. Tôi ngạc nhiên, không lẽ anh không nhớ hôm nay phải đi vẽ. Thế là tôi vẫn cứ soạn bút chì, cọ, giấy, màu để đi học. Thì có tiếng chuông cửa, tôi ngó xuống thì thấy anh đang đứng dưới cửa. Tôi nhảy hai bậc một để đi xuống nhà :

- Anh quên hôm nay phải đi học hả?

Anh ngẩng đầu lên, giọng đều đều :

- Cúp học hôm nay với anh đi.

Tôi tròn mắt nhìn anh rồi im lặng leo lên xe. Suốt trên đường đi tôi không hỏi, anh cũng không nói. Cứ thế chúng tôi đi đến quán net chúng tôi hay cùng đi. Tôi dõi theo anh biểu cảm của anh lúc anh nhoẻn cười, lúc anh cau mày, lúc lại nhặng xị lên như đứa trẻ. Tôi trong lòng cũng muốn hỏi nhưng lại sợ mất vui nên cứ tiếp tục chơi game. Chơi game xong, hai anh em nhất trí đi ăn phở, suốt bữa anh kể lại những pha hay trong game khi nãy hai anh em cùng chơi, tôi lắng nghe đôi lúc chen vào vài câu bình luận, anh cười, tôi cũng cười. Ăn xong thì anh đèo tôi đi ra nhà thờ Đức Bà ăn vặt, dạo khắp nơi. Chúng tôi cùng nói về mọi thứ trên đời, cùng cười vui vẻ. Nhưng tôi vẫn cảm thấy nụ cười của anh vẫn có gì đó đượm buồn. Dạo quanh khắp các con khố, anh cũng lên tiếng nói :

- Anh với chị Ngân vừa chia tay.

Tôi ngạc nhiên, lén nhìn qua khuôn mặt anh, trời tối nên thật khó biết được biểu cảm anh đang như thế nào. Im lặng mãi một lúc tôi mới cất được tiếng nói :

- Vậy hả!

Anh ngửa đầu cười lớn, rồi choàng vai tôi nói :

- Anh còn tưởng em sẽ hỏi tại sao chia tay cơ.

- Vậy tại sao anh với chị ấy chia tay vậy?

- Ngân nói Ngân có người khác rồi, tốt hơn anh, đủ điều kiện tốt lo cho Ngân hơn anh.

Tôi im lặng, tôi không biết nên nói gì trong tình huống như thế này, tôi tính nói gì đó an ủi anh thì anh nói :

- Thôi đừng suy nghĩ tìm lời an ủi anh! Tại anh biết Ngân chọn sai bét rồi haha.

- Coi ổng ảo tưởng kìa!

- Láo toét nó quen đi nha nhóc con.

Cuộc nói chuyện chấm dứt bằng một tràng cắn, cào, cấu của hai anh em.

Trời càng về đêm càng lạnh, anh cởi áo khoác khoác lên cho tôi. Áo anh rộng, lại còn thơm mùi của anh nữa thích lắm. Rồi anh đưa tôi về. Về đến cửa nhà lúc bước xuống xe tôi đang loay hoay cởi áo trả cho anh thì anh nói anh bước xuống xe rồi mặc lại cho tôi :

- Thôi em cứ mặc đi, tiện thể giặt cho anh luôn ý mà hehe.

- Vua lười!

Anh nhìn tôi rồi mỉm cười :

- Thôi vào đi bà cụ non.

Anh vẫn đứng đó, tôi khép cửa trước lại vẫn thấy anh đứng đó, tôi vẫy vẫy tay chào anh. Lên tới phòng bật đèn lên, kéo rèm qua nhìn xuống anh đứng đó, ngước lên nhìn tôi. Cứ thế một lúc sau tôi đưa tay vẫy anh về anh mới từ từ lên xe.

Đêm hôm đó tôi mặc luôn áo khoác của anh đi ngủ. Mùi nước cạo râu anh dùng, mùi nước hoa của anh khiến tôi cảm thấy như đang được anh ôm vào lòng. Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì âm báo tin nhắn của anh. “Ngủ ngoan nha bà cụ non! Và cám ơn em vì hôm nay”. Lướt tay trên mặt phím điện thoại, tôi tính soạn tin nhắn nhưng rồi lại thôi. Tôi cứ nghĩ ngợi, gương mặt anh, nụ cười anh, giọng nói, cách anh đưa tay đẩy gọng kính, cách anh chìm đắm vào một cuốn sách hay cách anh trêu, nghịch đuôi tóc tôi. Tôi lật khung hình anh lên, ngắm nhìn anh thật lâu, rồi lại đặt xuống. Tôi phải làm gì với tình cảm này, yêu một người thật sự phải khổ sở như vậy sao?
Sài Gòn 20/7/2011.

- Anh quyết định rồi.

- Quyết định gì anh?

Vẫn cắm cúi với bài tập vẽ đầu tượng thầy giao, tôi lơ đễnh hỏi anh.

- Anh sẽ đi du học.

Ngừng bút, tôi rời khỏi bức vẽ ngước lên tròn mắt nhìn anh.

- Coi em kìa! Làm gì mà đần ra thế?

Lòng tôi thắt lại, tôi quay lại bức vẽ hỏi anh như không có gì xảy ra :

- Bao giờ anh đi? Đi bao lâu?

- 1/8 anh đi, chắc tầm 4 năm thôi.

- Nước nào vậy?

- Pháp, tiện xin chữ kí của Marc Levy về khoe cho em ghiền chơi.

Tôi ném cho anh cái lườm tóe lửa, anh thì cười ngặt ngẽo. Bỗng anh ngồi ngay ngắn lại, giọng anh đều đều:

- Anh đi học để sau này về tiếp quản công ty ba anh.

Tôi lại dừng bút, ngước nhìn anh lần nữa.

- Anh nói là bác trai bán đá xây dựng? Công ty gì nữa?

Anh nhoẻn cười tinh nghịch :

- Thật ra là đá quý, bất ngờ không?

- Công ty tên gì?

- XXY

- Là công ty ba em đang làm kế toán?

- Ừm đúng vậy.

- Vậy anh đã sớm biết ba em?

- Ừm…đúng vậy…

- Sao anh giấu em?

- Anh không có ý giấu em, anh chỉ là…

- Sợ em biết rồi thì lợi dụng anh?

- Em hâm quá! Anh không phải có ý đó

Tôi đứng lên, thu dọn giấy bút, chạy đến chào thầy rồi chạy đi mặc cho anh hét gọi tên tôi sau lưng. Phải rồi, tôi chỉ là con gái của trưởng phòng kế toán nhỏ nhoi làm sao mà sánh được cùng anh. Anh giấu tôi lâu như vậy chắc vì sợ tôi sẽ tiếp cận mưu cầu cho ba mình. Ngay từ đầu, tôi đã như con ngốc bị anh đùa giỡn. Tất cả những điều anh làm cho tôi, cũng chỉ là giả dối thôi, chỉ là tiêu khiển giết thời gian thôi.

Tôi cứ chạy xe miệt mài…cứ qua từng góc phố, tôi chỉ toàn thấy anh và tôi. Từng đoạn đường chạy qua, tôi đều thấy anh và tôi. Thì ra chúng tôi đã có với nhau nhiều kỉ niệm như vậy…nhưng đắng cay thay bấy lâu chỉ là giả dối mà thôi.

Anh thật nhiều tin nhắn, tôi không trả lời cũng không buồn đọc. Anh gọi điện tôi tắt cả máy. Anh gọi cửa tôi nhờ mẹ nói rằng tôi đang bệnh mệt không muốn gặp ai cả. Tối tối tôi lén vén rèm nhìn xuống thì đều thấy anh đến đứng dưới cửa nhà tôi và nhìn lên cửa sổ phòng tôi. Đang hè nên thời tiết đỏng đảnh và khó hiểu. Có đêm mưa có đêm thì trời se lạnh, nhưng cứ khi tôi vén rèm lén nhìn xuống thì đều thấy dáng đứng anh ở đó. Có lúc trời mưa thật to tôi suýt không cầm lòng mà xuống đưa dù cho anh. Nhưng không, tôi ghét anh, anh đã gạt tôi, trêu đùa tôi.


(Còn tiếp)

Truyện ngắn: Ơn trời, anh đã tìm thấy em ! (Phần II)

Truyện ngắn :Ơn trời, anh đã tìm thấy em ! (Phần I)28/09/2015

Truyện ngắn :Ơn trời, anh đã tìm thấy em ! (Phần I)
5 (1) votes

Tweet


  • TỪ KHÓA:   

Top khuyến mãi mua nhiều giá sốc




Hỏi đáp - Góp ý:


Tên (*):

Thư điện tử (*):

Website:

Bình luận (*):

emoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.com

Phản hồiHủy bỏ

Bài liên quan

Bài mới cập nhật