Chỉ với hai hành động vô cùng nhỏ nhưng được lặp đi lặp lại thành thói quen đã trở thành bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình suốt 10 năm qua của vợ chồng tôi. Và tôi tin rằng, chúng tôi sẽ còn nhiều lần 10 năm như vậy nữa...
Đến ngày hôm nay, sau gần 10 năm chung sống, tôi có thể nói rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi vô cùng hạnh phúc và tốt đẹp. Tôi có một người vợ hiểu và biết thông cảm cho chồng. Tôi có hai đứa con trai ngoan ngoãn, học giỏi. Hôm nay, tôi vừa đón sinh nhật lần thứ 35 của mình trong niềm vui sướng tột độ. Vì vậy, tôi muốn chia sẻ tâm sự của mình tới mọi người.
Tôi và vợ tôi cưới nhau sớm, lúc đó cô ấy vừa tốt nghiệp đại học còn tôi thì đã đi làm được 3 năm. Vì yêu nhau và muốn về sống chung để tiện chăm sóc nhau nên chúng tôi đòi gia đình cưới cho. Lúc ấy chưa có gì để đảm bảo cuộc sống nhưng tôi luôn tự nhủ sẽ không bao giờ phụ bạc và phản bội vợ. Còn cô ấy cũng đầy quyết tâm đến với tôi.
Chúng tôi thuê một căn nhà nhỏ, không khác gì phòng trọ sinh viên, vì còn để giành tiền mua nhà. Trải qua 4 năm lận đận vất vả, cuối cùng chúng tôi cũng mua được một căn nhà, tuy rằng sau đó vẫn nợ rất nhiều. Rồi chúng tôi có con, hai bé trai sinh đôi. Cuộc sống dần ồn định và tốt đẹp hơn. Nhưng bí quyết khiến vợ chồng chúng tôi luôn vui vẻ và kìm nén lại mọi tức giận đó là hành động thắt cà vạt và câu “Anh đi làm nhé!” của vợ.
Tôi làm cho một công ty của Nhật, còn vợ tôi làm ở một trung tâm ngoại ngữ. Ca trực của cô ấy muộn hơn tôi một tiếng nên hôm nào, người ra cửa trước cũng là tôi.
Lúc mới cưới, vì yêu nhau và tràn đầy tình cảm mặn nồng của lứa tuổi thanh niên, và cũng vì cả hai đều là người yêu đầu tiên của nhau, nên vợ tôi sáng nào cũng giúp tôi thắt cà vạt. Mỗi lần thắt, cô ấy còn cố ý kéo cho thật chặt và bảo tôi: “Anh mà có làm gì có lỗi thì em siết cho anh khỏi thở”.
Về sau, đó như một thói quen vậy. Dù là mùa đông, vợ được nghỉ làm nhưng cô ấy vẫn cố gắng bò khỏi chăn, thắt cà vạt và mở cổng cho tôi. Tới tận khi vợ đẻ, cô ấy vẫn làm việc đó không sót ngày nào. Chiếc cà vạt như một lời thần chú, trói buộc tôi với vợ, khiến tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn trong bất kỳ mối quan hệ xã hội nào.
Khi đã thành đạt rồi, tôi nhận được rất nhiều ám hiệu, lời mời từ các cô gái trẻ, đẹp, nhưng mỗi khi nới cà vạt để thử một lần vui say quên mọi thứ, tôi lại nhớ tới bàn tay vợ miết nhẹ trên cổ áo. Nhớ tới câu đe dọa nhưng đầy ngọt ngào cô ấy vẫn thường nói. Vì thế tôi lại cố trở về nhà với vợ. Mỗi lần nằm cạnh cô ấy, tôi lại cảm thấy thật may mắn vì mình đã không làm điều gì có lỗi với vợ.
10 năm qua, không phải là chúng tôi chưa từng có mâu thuẫn. Có rất nhiều cuộc cãi vã nhỏ, nhưng dù giận dỗi đến đâu, cô ấy vẫn dậy thắt cà vạt và mở cổng cho tôi. Giận quá thì mặt cô ấy sưng sỉa, không thèm nhìn mặt tôi mà chỉ nhìn mỗi cái cổ. Còn tôi cũng quay đi, không nhìn vợ. Sau đó cô ấy vẫn ra mở cổng cho tôi, nhưng không chào nữa mà đi thẳng vào nhà. Không hiểu sao, cứ mỗi lần như thế tôi đều không thể tập trung làm việc được. Trong lòng quanh quẩn cảm giác khó chịu. Vì thế mà khi trở về, tôi mua tặng cô ấy món quà, coi như là lời xin lỗi làm lành.
Cũng có lần cãi nhau rất kịch liệt. Vợ tôi còn bỏ hẳn về nhà ngoại. Cô ấy đi buổi chiều hôm trước, sáng hôm sau thể nào tôi cũng gọi điện hỏi cà vạt ở đâu? Thắt như thế nào? Cái nào là chìa khóa cổng. Ban đầu, vợ tôi sẽ trả lời lạnh lùng rằng, cà vạt trong ngăn kéo, anh thắt thế nào thì thắt, chìa khóa cổng là cái to nhất.
Đến khi thấy tôi nói cuống lên là không biết thắt cà vạt, mở cổng mãi không được, là vợ tôi sẽ lập tức hộc tốc từ nhà mẹ đẻ trở về. Tôi biết, vợ tôi vẫn rất thương và quan tâm tới tôi.
Vì vậy, đối với tôi, khi nói về hạnh phúc gia đình, tôi sẽ nghĩ ngay tới những chiếc cà vạt vợ mua và những lần cô ấy mở cổng chào tôi đi làm.
Tôi biết chặng đường phía trước còn dài, nhưng tôi tin vợ chồng tôi sẽ có tiếp tục 20 năm, 30 năm... tiếp tục như vậy nữa.
Nếu mọi người có bí quyết giữ gìn hạnh phúc gia đình nào, hãy cùng nhau chia sẻ nhé! Cảm ơn đã đọc tâm sự và chia vui với tôi.