ĐĂNG NHẬP IU NẤU ĂN:
x
Đăng nhập bằng FacebookĐăng nhập bằng Gmail
Bạn chưa có tài khoản Facebook hoặc Gmail?
Đăng ký tài khoản Facebook
Đăng ký tài khoản Gmail
loading

Truyện ngắn: Ơn trời, anh đã tìm thấy em ! (Phần II)

  Lưu lại
Tweet


Truyện ngắn: Ơn trời, anh đã tìm thấy em ! (Phần I) Phần 2: Sài Gòn, 1/8/2011. 09:00 pm Tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống, hôm nay anh không tới.


Truyện ngắn: Ơn trời, anh đã tìm thấy em ! (Phần I)

Phần 2:

Sài Gòn, 1/8/2011. 09:00 pm

Tôi đứng bên cửa sổ nhìn xuống, hôm nay anh không tới. Chắc là bỏ cuộc rồi. Tôi có phải là đã quá đáng với anh rồi không?

Tiếng điện thoại vang lên âm báo quen thuộc. Tôi vội vàng mở lên: “Không cần phải len lén vén rèm nhìn xuống nữa đâu. Tối nay anh bay rồi J”

Tôi sực nhớ anh có nói rằng hôm nay là ngày anh bay. Tôi thấy tim mình như có ai đó bóp nghẹn lại, chặt đến mức không tôi không thể thở được. Tôi vội vàng mặc áo khoác rồi chạy xuống nhà nói với mẹ vài câu rồi phóng xe đi. Tới nơi tôi sốt ruột gửi xe, rồi chạy hộc tốc tới đường bay quốc tế. Rõ khổ cho đứa chưa từng xuất ngoại như tôi, chạy đôn đáo khắp nơi thì tôi cũng tới được hành lang nhìn xuống là hành khách đang xếp hàng đi vào trong phòng chờ. Tôi mất một lúc mới nhận ra anh. Anh mặc áo thun trắng, quần jean đen, vai đeo balo hằng ngày anh vẫn hay đeo.Tôi lấy điện thoại ra gọi anh nhưng anh đã tắt máy. Kịp nhìn anh, dù từ khoảng cách này thôi cũng là đủ rồi.

Tôi cứ nhìn anh như thế trong một lúc lâu, tôi những muốn gọi tên anh, nhưng từ khoảng cách này gọi anh là không thể. Cứ nhìn anh từ từ theo dòng người đi vào phòng chờ mà lòng tôi cảm thấy trống rỗng. Tôi siết điện thoại trong tay, bất giác mở mục tin nhắn. Kéo đọc từng tin nhắn anh gửi. Ngoài những tin nhắn xin lỗi, hỏi tôi đang làm gì, ăn cơm gì chưa, dặn dò tôi ngủ sớm, giữ sức khỏe, duy có một tin nhắn kèm tệp hình ảnh một bức chân dung. Tôi mở lên xem, khuôn miệng nhỏ, tóc ngang vai, chiếc áo voan hồng nhạt tôi mặc vào ngày đầu tiên đến lớp học, cái áo mà từ lâu rồi tôi đã không mặc nữa vì bị cô hầu bàn nọ vô ý đổ cà phê lên…đó là chân dung tôi, có kèm dòng nhắn:

“Lẽ ra anh nên mạnh dạn đưa nó cho em từ sớm, lẽ ra anh nên thú nhận tình cảm này với em, lẽ ra anh không nên giấu em, là anh không tốt! Từ lúc gặp em, anh đã biết chắc em là Clara mà anh tìm kiếm. Anh biết em chỉ coi anh là bạn, anh biết kể từ khi anh tặng em sợi dây chuyền đó nhưng em không đeo nó lên. Anh biết, nên anh sẽ không đòi hỏi ở em thêm điều gì nữa! Chúc em luôn vui vẻ, hạnh phúc và thành công cùng với đam mê của em, nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng lo vẽ bài cho kịp thầy quá rồi lại ngã bệnh! Hãy luôn nhớ đến anh như một người đã làm cười thì anh không mong gì hơn. Còn anh, anh vẫn sẽ luôn nhớ đến em, anh yêu em!”

Mắt tôi nhòe đi, mặt đất dưới chân tôi như xoay tròn. Tôi không đeo sợi dây chuyền đó vì tôi sợ làm đứt nó, tôi sợ làm hỏng, làm cũ nó, tôi đã luôn cất nó trong một chiếc hộp nhạc và ngắm nó mỗi tối. Tôi đã luôn coi anh là người con trai mà cả đời này tôi muốn gắn bó. Và tôi đã luôn coi anh là Jonathan mà tôi tìm kiếm. Không, bây giờ thì tôi mới thật sự mất anh. Tôi đã có hang trăm cơ hội để nói rằng tôi yêu anh biết nhường nào. Tôi đã có hằng trăm cơ hội để ôm lấy anh, để nắm lấy bàn tay anh, để nói biết bao lời tôi ấp ủ. Chính lúc này, tôi mới thật sự mất anh. Nước mắt cứ thế lăn dài trên mặt tôi, cứ thế tôi lầm lũi đi về.


Sài Gòn chiều 5/9/2015:00 05:00 pm

- Hôm nay cuối tuần cho cả lớp về sớm.

- Cám ơn thầy – cả lớp cùng nói.

Kết thúc lớp photoshop. Tôi đi ra bãi xe nghĩ tìm chỗ nào đó ngồi vẽ nốt nhân vật đang dang dở. Tôi bây giờ 20 tuổi và đang làm 2D artist cho một công ty game. Cuối cùng thì tôi cũng đã tìm được công việc phù hợp với đam mê của tôi.

Chạy xe đến quán nước quen thuộc ngày trước hay cùng anh ngồi, sau mấy năm trời hoạt động, quán giờ đã xây thêm một tầng nữa, tầm nhìn thoáng hơn nhưng không hiểu sau tôi vẫn chọn dãy bàn sát cửa kiếng nhìn ra đường. Gọi một ly cookie như thường lệ, tôi lôi bảng vẽ nhân vật, viết chì, gôm ra và tiếp tục công việc. Tôi vẽ xong thì cũng 7 giờ, tôi thu dọn, tạm biệt chị chủ quán rồi về.

Đẩy cửa bước ra ngoài, thời tiết đêm nay dịu nhẹ, vài ngọn gió thổi qua làm tóc tôi lòa xòa. Bên kia phố đang có chú bán bóng bay. Có cả hình minion tôi thích, nên tôi mua một cái. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm tôi cầm bóng bay đi dạo cho thư giãn một chút, tiện thể tìm ý tưởng về trang phục cho những nhân vật game sắp ra mắt. Đang suy nghĩ thì có nhóm bạn chơi trượt patin lướt qua va vào tôi, theo phản ứng bình thường tôi cúi đỡ bạn ấy đứng dậy, quả bóng tuột bay lên, tôi quay phắt người lại nhìn toan chụp lấy quả bóng thì. Hấp! Chỉ một cú nhảy nhẹ nhàng mà anh ta đã chụp lại được quả bóng bay cho tôi. Anh ta đưa lại cho tôi, tôi bối rối cầm lấy rồi tính mờ lời nói cám ơn thì...

Ảnh minh họa 1 - Truyện ngắn: Ơn trời, anh đã tìm thấy em ! (Phần II)

Trước mặt tôi, khuôn mặt đó, chiếc kính đó, ánh mắt luôn hấp háy niềm vui, từ khóe môi anh nở một nụ cười mà từng làm tôi ngẩn ngơ. Anh, đang đứng trước mặt tôi, nhìn tôi, cười với tôi. Anh cao hơn chút, người có vẻ rắn rỏi hơn trong trí nhớ của tôi về chàng trai 18 tuổi của 4 năm trước. Trông anh, rất ra dáng một người đàn ông. Tôi vẫn còn đang bối rối, tròn mắt nhìn anh thì anh cất tiếng nói:

- Coi em kìa! Vẫn như ngày nào.

Tôi không nói nên lời, vẫn nhìn anh. Anh tiếp tục :

- Anh theo em suốt mấy ngày rồi cô nghệ nhân 2D.

Mất một lúc tôi mới trở về với thực tại, tôi bất giác đưa tay lên rờ mặt anh như để biết rằng trước mặt tôi là người thật, không phải là ảo ảnh, không phải là giấc mơ bởi vì con người ta vốn luôn mơ thấy những gì mà ngoài đời thực họ khao khát nhất. Tôi hỏi :

- Anh về từ bao giờ? Anh học xong rồi hả? Sao anh không gọi em?

Anh cười, tôi lại ngẩn ngơ nhìn anh .

- Anh về được 3 ngày thôi, ừ tốt nghiệp xong là anh về liền. Anh phải làm lại sim mới.

- Anh nhìn chững chạc hẳn ra đó, nước Mỹ làm cách nào hay vậy? haha

Anh chỉ mỉm cười mà không đáp lại, đưa tay vuốt mặt tôi, rồi vén lọn tóc bướng bỉnh đang lòa xòa trên mặt tôi.

- Anh đã nhớ em biết bao!

Lần này thì lại tôi im lặng và cười. Nước mắt tôi như chực trào ra. Đứng trước anh, tôi vẫn thấy mình thật nhỏ bé, như cô bé 16 tuổi năm nào. Rồi anh nói nhẹ nhàng :

- 4 năm! Anh vẫn dõi theo từng bước em đi. Từng bước từng bước em đi, rồi em vấp ngã, em đứng lên. Anh không ngờ cô bé năm nào đã mạnh mẽ như vậy. Và anh biết tất cả, bao gồm cả việc em vẫn còn độc thân.

Nói đến đây anh vừa cho tay vào túi rút ra một hộp màu xanh thẫm vừa nói:

- Anh đã mất em một lần.

Rồi anh từ từ hạ một đầu gối xuống, ngước lên nhìn tôi, anh mở nắp hộp ra :

- Và sẽ không bao giờ có lần thứ hai. Em có đồng ý lấy anh không?

Nước mắt tôi trào ra đầm đìa, nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc. Tôi thật sự hạnh phúc đến nỗi không thể bật thành tiếng mà chỉ mỉm cười đưa tay gạt nước mắt rồi gật gật đầu. Anh đứng lên cầm lấy tay tôi, xỏ chiếc nhẫn vào. Tôi không kiềm được ôm chầm lấy anh, anh cũng ôm lấy tôi. Tôi cảm nhận được những giọt nước mắt âm ấm của anh thấm qua vai áo tôi :

- 4 năm! Anh đã khổ sở với nỗi nhớ em biết nhường nào.

- Em cũng đã mệt mỏi, em cũng đã cô đơn đi qua từng con đường và nhớ anh.

- Sẽ không bao giờ, không bao giờ anh để mất em, không bao giờ để em vuột khỏi anh một lần nào nữa đâu.

Tôi chỉ cười mà không đáp, tôi đã tưởng tượng ra ngày gặp lại không biết bao nhiêu lần và tôi không ngờ ngày gặp lại này lại hạnh phúc đến như vậy.

(Hết)

Truyện ngắn: Ơn trời, anh đã tìm thấy em ! (Phần II)28/09/2015

Truyện ngắn: Ơn trời, anh đã tìm thấy em ! (Phần II)
4.0 (2) votes

Tweet


  • TỪ KHÓA:   


Top khuyến mãi mua nhiều giá sốc




Hỏi đáp - Góp ý:


Tên (*):

Thư điện tử (*):

Website:

Bình luận (*):

emoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.comemoticon iunauan.com

Phản hồiHủy bỏ

Bài liên quan

Bài mới cập nhật