Đã qua những ngày nhộn nhịp, bây giờ già hơn, tớ thích những khoảng không gian yên bình.
Khu công viên nhỏ tràn ngập tiếng cười trẻ thơ.
Bé mèo đen nằm sưởi ấm. Lông mượt, bóng.
Và những khoảng xanh của cây, của lá. Cây trong nhà của tớ, một loại dương xỉ. Mấy hôm trước quên tưới nước, cây héo hắt quá. Bây giờ chăm hơn, cây lại mọc những mầm xanh mới.
Tiếc là hôm nay tớ lỡ tay đánh rơi mất bình đựng cây. Vỡ. Có người cho đó là điềm xui xẻo. Với tớ, đấy là dấu hiệu mới. Thay bình cũ cho cây. Khởi đầu mới, vì sự sống vẫn còn, vẫn tiếp tục.
7.7.11
Đăng ký: Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
Rất thích bài này ... đầy lạc quan.
Và chị thật vui vì dạo này vào nhà WP có bài thường xuyên để đọc :)
Em rất thích hình này chị ơi, xanh mát . Nhà e cũng có 1 chậu cây xương xỉ này , bên nhà hoa WTT gọi nó là Tóc thần đó chị.