Thật ngẫu nhiên, khi mùa Ngâu lại trùng với mùa Mẹ. Nói đến Ngâu là nói đến nước mắt, nói đến nỗi buồn. Và cũng giống như trái tim người Mẹ, cả đời lo lắng cho đàn con, nên ngay cả khi Mẹ vui nhất, thì trong ánh mắt hạnh phúc ấy, cũng lấp lánh những giọt nước mắt.
Nhưng cuộc đời của Mẹ, thường là nỗi buồn ngự trị, ngay cả khi đó là một người Mẹ may mắn, có đời sống hạnh phúc. Từ khi còn là cô gái, sự nhạy cảm của “phái yếu” khiến nỗi buồn có thể đến bất cứ lúc nào. Bố mẹ mắng: buồn. Bạn bè giận: buồn. Thậm chí không làm được bài tập cũng buồn bã, khóc lóc. Khi lớn lên, lúc biết chớm yêu thì nỗi buồn càng nhiều. Trái tim của một thiếu nữ luôn mong manh, yếu đuối. Đã thế, người con gái luôn sở hữu một tâm hồn nhạy cảm, lãng mạn, nên chỉ cần một chiếc lá vàng rơi trong buổi chiều hoàng hôn cũng đủ để tâm hồn ấy bay theo những cơn gió, mênh mang buồn.
Rồi yêu, ấy là lúc nhiều buồn vui, hờn giận nhất. Trái tim mong manh được sưởi ấm bởi tình yêu của một chàng trai. Nhưng trong tình yêu cũng có nhiều bất trắc. Và bất cứ mối tình nào cũng mang nhiều trạng thái cảm xúc, khi thì hạnh phúc tột đỉnh nhưng cũng lắm lúc thất vọng, ê chề. Và thường khi nỗi buồn đến len lỏi trong tâm thức, song lắm lúc lại ào ạt như sóng biển dâng trào. Vì vậy khi yêu, người con gái thường mang theo cả những nỗi buồn, ngay cả khi hạnh phúc nhất.
Và cô gái lấy chồng, làm Mẹ. Biết bao những thăng trầm, gian khó của những ngày tập tành làm dâu. Có những người vợ, chỉ đến lúc lên giường, được chồng đầu ấp tay gối, mới cảm thấy bình yên, hạnh phúc. Còn lại là những chuỗi thời gian dài căng thẳng, đầy áp lực của “bổn phận” làm vợ, làm con… Và rồi, niềm hạnh phúc nhất của người phụ nữ, đó là làm Mẹ. Niềm vui khi biết mình mang giọt máu của tình yêu. Sau đó là chuỗi 9 tháng 10 ngày với biết bao nhiêu sự hồi hộp, lo lắng, buồn vui lẫn lộn. “Cửa sinh là cửa tử” - điều mà bất kỳ người mẹ nào trước lúc nở nhuỵ khai hoa cũng hiểu, đấy cũng là một áp lực vô cùng lớn, thậm chí là nỗi sợ hãi của nhiều bà mẹ trẻ.
Những đứa con ra đời là niềm hạnh phúc tột đỉnh của Mẹ. Nhưng niềm vui ấy cũng chẳng dài lâu, vì Mẹ sẽ lại lo lắng, không biết con mình sẽ như thế nào trên đường đời phía trước. Ốm đau, gầy yếu, còi cọc, sài đẹn…là những điều Mẹ luôn lo lắng, trăn trở. Vì thế, đồng hành với niềm vui, hạnh phúc khi con lớn lên từng ngày, cũng là những nỗi lo lắng, buồn phiền luôn thường trực trong trái tim Mẹ. Bởi ông trời đã sinh ra Mẹ với một trái tim rộng lớn và tình yêu bao la dành cho những đứa con của mình.
Những đứa trẻ dần lớn lên trong vòng tay của Mẹ, rồi chúng “đủ lông, đủ cánh” tung bay trên bầu trời của cuộc sống rực rỡ sắc màu. Lúc đó, Mẹ sẽ chỉ lặng lẽ dõi theo, buồn vui của con, cũng là vui buồn của Mẹ. Rồi theo chân Mẹ, cũng là thuận theo lẽ tự nhiên, con cái trưởng thành dựng vợ gả chồng, sinh con đẻ cái, Mẹ trở thành bà nội, bà ngoại, lại lấy kiến thức và kinh nghiệm cuộc đời mình chăm sóc các cháu thay con. Nỗi lo cũng lại nảy sinh với những đứa cháu bé bỏng, y như lúc bà lo lắng cho cha mẹ chúng.
Nhưng buồn nhất, đối với Mẹ, ấy là khi tuổi đã xế chiều. Khi mắt Mẹ đã mờ, chân Mẹ đã chậm. Đàn con cháu ở xa, thỉnh thoảng chúng mới về. Thế là lúc nào Mẹ cũng mong. Mẹ nhớ chúng, Mẹ buồn nhưng Mẹ đâu còn khoẻ như lúc trẻ để khi muốn là Mẹ có thể băng băng lên đường ra thăm con cháu. Mẹ chờ đợi khoảnh khắc đàn cháu ùa vào sân nhà, sà vào lòng bà, thơm lên đôi má nhăn nheo của bà, giọng rổn rảng: Con chào bà ạ! Lúc ấy Mẹ sung sướng nhất, hạnh phúc nhất. Nụ cười của Mẹ sẽ rạng rỡ nhất, dù biết rằng, chỉ vài khoảnh khắc ấy, chúng lại kéo nhau đi, để lại nỗi nhớ không nguôi trong lòng Mẹ.
Quả thật, cuộc đời Mẹ cũng như cánh cò trong câu ca dao, khi thì lặn lội trong đêm “gánh gạo nuôi chồng”, lúc lại mải miết bay trên những cánh đồng, rồi sà xuống mò cua bắt ốc. Cánh cò ấy chở bao nhiêu ước mơ, hoài bão của đàn con nhỏ. Vươn mình trong giông bão chở che cho mái ấm gia đình. Cánh cò ấy cứ mải miết bay mãi, như số phận đã an bài, cả cuộc đời bươn chải lo toan. Lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho con cháu, và chỉ mong chúng sống bình yên, hạnh phúc. Và niềm sung sướng nhất, chính là khi thấy con cháu trưởng thành, sống hiếu nghĩa và luôn nhớ về nguồn cội, nơi có ông bà, cha mẹ luôn trông ngóng đàn con trở về. Chỉ cần thế thôi, cánh cò ấy sẽ lại thấy mình khoẻ khoắn, dang rộng cánh bay trên bầu trời để tiếp tục che chở đàn con.
Vì thế, “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc”
- Sưu tầm -