Không hiểu ai bảo mình - "Công việc của chị có vẻ stressful nhỉ?"
Trả lời: "Có lẽ cuộc sống của chị stressful. Nhóc ạ!"
Ý tưởng thì rất nhiều mà không có thời gian làm gì cả. Rồi cái cảm giác thèm ngủ, đến ngồi trên train cũng gật gù được. Nhà cửa lúc nào cũng bề bộn, cảm giác như không có gì ngừng lại cả.
Nhưng cũng cần có lúc cho riêng mình, hi vọng nó sẽ đến. Khi bạn dọn ra khỏi nhà, khi có bớt một người mình phải tận tâm đến hàng ngày - Có đôi khi bạn như một đứa trẻ con, phải cẩn thận, phải quá chừng mực, phải cố gắng để bạn không tổn thương. Sống và chơi với một người nhạy cảm (quá mức) mệt như thế đấy.
Thứ năm này sẽ đi "xả hơi" với N. Ít ra có thể cứ thế mà đi, được thả tự do cái "ngông" của mình.
Có thể một kì nghỉ ngắn ngày (nhưng cái này xa vời lắm).
Hôm nay cũng vui - Kéo bé Mai mú ra bếp làm sủi cảo. Lâu lâu có hai chị em, nói tiếng Việt nhí nhố cũng hay. Thấy mình cũng có lỗi, bị kéo theo dòng công việc, không có thời gian với em nhiều lắm. (Thế mà vẫn có thời gian cãi nhau! => Bó tay)
Dạo gần đây, bắt đầu đọc sách lại. Lang thang trong nhà sách buổi trưa, vớ được cuốn chuyện "The post office girl" của Stefan Zweig. Rất yêu tác giả này nhé, cũng là người viết "Bức thư của người đàn bà không quen". Chuyện viết hay, ám ảnh, nhạy cảm...
Tự dưng ước một phút cho mình - được nằm dài trên sofa, đọc sách...