28.8.12

Hướng dẫn làm tinh chất Vanilla tại gia!

Tớ nhớ hồi còn nhỏ mỗi khi phụ Mẹ làm rau câu thường thấy Mẹ dùng 1 ống vani trắng nhỏ xinh, ngắn như que diêm, mở ra hít hà thì thấy thơm nhẹ, khi ăn có cảm giác được chút hương trên đầu lưỡi. Cách đây 2 năm Mẹ tớ sang thăm có đem theo vài ống vani như vậy, đến bây giờ chúng vẫn nằm ì trong tủ chạn vì tớ đã bị "Tây hóa" trong việc làm món tráng miệng mất rồi. Mỗi lần cần đến hương vị vani thì tớ chỉ sử dụng chiết xuất từ vanilla nguyên chất (Pure Vanilla Extract).

Bạn nào hay nướng bánh Tây chắc sẽ để ý có rất nhiều công thức cần đến thứ gọi là vanilla extract. Bạn ra tiệm tìm mua thì muốn ngất xỉu vì giá của 1 chai vanilla extract thiệt là trên trời quá đi! Trung bình 125ml vanilla extract có giá  khỏang 10$... Bạn nhìn quanh quẩn xem có loại nào rẻ hơn thì thấy có những chai chỉ khoảng 3 hoặc 4$ nhưng nếu đọc kĩ tên thì bạn sẽ thấy chúng chỉ là "hàng thay thế", tức là chiết xuất từ bột gỗ có vị vani (Imitation Vanilla Extract). Hồi mới tập tành nướng bánh, vì là sinh viên nghèo hiếu học nên tớ cũng chỉ dám mua đồ bình dân về xài. Nói thật thì hàng giả hay hàng thật sau khi nướng xong đều có vị vani y như nhau, chỉ khi nào bạn dùng vào công thức làm kem hay thức ăn không qua chế biến ở nhiệt độ cao thì mới cảm nhận rõ sự khác biệt. Chỉ đến khi đi sâu về lĩnh vực làm bánh, đọc thêm nhiều sách và mua sắm ở các tiệm nguyên vật liệu, tớ mới để ý thêm về thứ gọi là vanilla nguyên chất và đến một hôm tớ quyết định xài sang, tậu cho mình một chai.
Và tớ không bao giờ quay trở lại dùng hàng thay thế.
Đơn giản vì cái chai 125ml đó tớ dùng đến cả 2 năm trời, haha.
Và bây giờ thì tớ còn tiết kiệm được tiền bằng việc làm vanilla extract tại nhà! 

Hôm nay tớ sẽ viết hướng dẫn cách làm để bạn nào thích nướng bánh và có tinh thần DIY (do-it-yourself) có thể thử nghiệm và tạo ra cho mình một, hay nhiều chai vanilla nguyên chất để sử dụng. Nguyên vật liệu đơn giản chỉ là vài quả vanilla và một chai rượu có nồng độ trên 35.



24.8.12

Dâu tây bọc sô-cô-la

Một món ăn cực kì đơn giản. Chỉ là sô-cô-la, kết hợp với dâu tây đúng mùa, đỏ rượm và chua ngọt.


23.8.12

Tản mạn và bình luận phim Architecture 101

Có một bạn tinh mắt đã nhận xét rằng ảnh của Linh Momo hay chụp trên cái bàn nên dễ nhìn ra lắm. Tớ đọc câu này mà không nhịn được cười, giống như vừa bị ai đó nắm thóp. Haha. Thật ra đấy chẳng phải cái bàn đâu mà là một miếng gỗ được tớ kê lên bếp vì nhà tớ khá tối, chỉ có khu vực bếp với ô cửa sổ là sáng một cách tự nhiên nhất. Tớ không thích dùng flash trong việc chụp thức ăn nên cứ phải tranh thủ lúc nắng chiều còn chưa tắt hoặc đợi đến cuối tuần. Thường thì tớ nướng bánh vào buổi tối nên cũng phải đợi đến hôm sau mới có thể chụp ảnh. Tớ không trang trí nhiều một vì chưa giỏi, hai là vì lười lại thêm trong nhà cũng chẳng có nhiều "đạo cụ". Ngày trước tớ thỉnh thỏang mới chụp ảnh, còn bây giờ làm cộng tác viên cho Lăn Vào Bếp thì tớ phải siêng năng và chuyên nghiệp hơn chứ nhỉ? Hehe. Nói vậy thôi, tớ sẽ cố gắng giữ cho mình phong cách đơn giản vì tớ muốn người ta khi nhìn vào bức ảnh sẽ thốt lên "Ôi trông ngon quá! muốn thực hiện quá!" chứ không phải "Ôi trang trí đẹp quá!". Tớ đang đọc một quyển sách về French baking (phải, phải tớ đang bị bánh trái nước Pháp mê hoặc, haha) và rất thích cách trang trí nhẹ nhàng chỉ bằng những chiếc đĩa hoa văn trên những miếng gỗ hay vải sô. Tớ nghĩ đây sẽ là phong cách phù hợp với mình vì tớ thích sưu tầm đĩa ăn. Dạo gần đây tớ hay lượn lờ những tiệm đồ cũ, trong đó bán hàng second hand giá cả phải chăng nhưng mẫu mã và chất lượng thì không tệ chút nào. Khi mua tớ thường để ý đến xuất xứ của món hàng. Đồ sản xuất ở châu Âu hay Nhật là tớ chuộng nhất!

Bật mí vài tấm ảnh nhà bếp của tớ. Ảnh film, từ năm ngoái đến năm nay.



20.8.12

Thử thách bản thân với bánh Ambroisie アンブロワジー

Có bao giờ bạn trông thấy một bức ảnh rất đẹp về một cái bánh trông cũng rất đẹp và hấp dẫn khiến bạn vừa xuýt xoa vừa kéo ngay xuống phần công thức để rồi đọc xong thì muốn té xỉu vì nguyên liệu quá dài và thao tác thì quá cầu kì, tỉ mỉ? Bạn phân vân không biết có thể thực hiện được chiếc bánh vì nó trông ngon đến mức nếu không "lăn vào bếp" thì bạn chỉ còn cách đợi đến khi có đủ điều kiện để bay sang tận nơi và thưởng thức hàng chính cống, với điều kiện bạn là một trong mười khách hàng may mắn đầu tiên. Và nếu chiếc bánh khiến người sáng tạo ra nó, một thợ làm bánh người Nhật Bản, đọat giải nhất trong kì thi làm bánh quốc tế khi ấy vốn chỉ là sân chơi của người Pháp, thì mùi vị còn tinh tế và tuyệt vời đến nhường nào.


Tớ đang nhắc đến chiếc bánh Ambroisie, món bánh bán chạy nhất và cũng là bài dự thi khiến pâtisserie người Nhật Bản Hidemi Sugino dành được hạng nhất trong kì thì làm bánh "Coupe du monde de la pâtisserie" năm 1991.

Tớ không nghĩ mình là người có trình độ cao trong việc làm bánh. Từ trước đến nay tớ chỉ làm những công thức đơn giản dạng bánh quy hoặc bánh cake một khuôn (tức là chỉ cần trộn 1 hỗn hợp và nướng trong 1 cái khuôn). Chính vì thế khi biết đến sự hiện diện của bánh cake dạng entremet* tớ như được mở mang tầm mắt vì chúng quá đẹp và quá tinh tế. Có ai ngờ bên trong chiếc bánh chocolate long lanh kia lại là một sự hòa quyện tuyệt vời giữa cấu tạo và mùi vị của hạt dẻ cười, raspberry và chocolate. Một chiếc bánh khi cắt làm đôi sẽ khiến bạn ngất ngây bởi những phân đoạn màu sắc nổi bật: nâu đậm, nâu sữa, xanh vàng, xanh lá mạ, đỏ hồng và nâu đất. Một chiếc bánh trông vững chãi nhưng lại có thể xắn rất dễ dàng, đưa vào miệng là tan ngay khiến bạn vừa ừm à thưởng thức vừa không khỏi thắc mắc tại sao với lượng chocolate áp đảo như vậy mà chiếc bánh vẫn có vị ngọt rất thanh và nhẹ. Từ khi biết đến chiếc bánh này tớ đã lưu nó vào danh sách những món ngọt cần làm và đến cuối cùng thì tớ cũng đã có đủ dũng khí để thử nghiệm.

16.8.12

Nuôi thú vật

(chú cún này xinh chứ nhỉ!?)

Hôm qua tớ đến tiệm thú kiểng để mua chút canxi bổ sung cho mấy con rùa ở nhà. Khi ra đến quầy tính tiền tớ bắt gặp 2 chú mèo con cực kì dễ thương đang nằm vật lộn trong cũi sắt với tấm bảng "Hãy nhận nuôi bọn tớ!" Một tiếng sét ái tình vụt qua và tớ hỏi ngay chị chủ tiệm, làm thế nào để nhận nuôi chúng? Có miễn phí không? Chị trả lời đây là những chú mèo hoang hoặc mèo bị bỏ rơi, được thành phố giữ lại và nuôi nấng. Chúng được chích thuốc đầy đủ và tất cả đều được làm phẫu thuật từ khi còn bé. Chi phí cho việc nhận nuôi là 175$. Số tiền này là để trang trải cho việc chăm sóc và thuốc men, thành phố không kiếm lời từ chúng. So với việc phải trả trên dưới $500 cho một chú mèo "mới toanh" mua ngoài tiệm thì đây là cái giá khá hời, lại còn thóat khỏi việc đem chúng đến bác sĩ thú ý làm tiểu phẫu thuật nữa!

11.8.12

Cùng gặm nhấm bánh cà rốt nào!

Hôm nay là một ngày rất ẩm ướt.
Từ sớm tinh mơ trời đã mưa, bầu không khí se lạnh, những vầng mây xám xanh phủ cho cảnh vật vẻ u tối và ảm đạm. Tớ nằm trên giường trong chiếc chăn ấm áp nhìn qua khung cửa sổ vẫn chưa có giọt nắng nào tràn qua mà chỉ ước rằng đồng hồ báo thức đang chạy sớm.
Thoắt cái mà đã gần giữa tháng tám, mùa hè trôi qua thật nhanh. Năm nay tớ chẳng có cơ hội đi chơi xa, cảm giác hơi luyến tiếc. Chỉ một thóang nữa thôi gió lạnh sẽ tràn về và khắp con đường sẽ được trải màu đỏ vàng của lá. Tớ rất thích mùa thu và tớ sẽ chào đón nó bằng tâm trạng phấn khởi nhất. Có điều giá như thu xong thì xuân đến vì tớ sợ mùa đông, rất sợ...


Hôm qua tớ nướng bánh cà rốt. Đây là lọai bánh khá là bổ, theo suy nghĩ của tớ, thích hợp cho trẻ em ăn tráng miệng vì trẻ em thì sợ ăn rau, mà bánh cà rốt nướng xong sẽ không thấy vị rau đâu cả, ngược lại còn rất ngon. Chẳng thế mà trong các dịp sinh nhật, người phương Tây thường thay thế bánh kem bằng bánh cà rốt và hầu hết các em bé đều đồng ý với sự thay đổi này.



2.8.12

Bánh mì tròn nhân pho mát và thì là


Lâu lắm tớ mới lại làm bánh mì. Bao đựng bột mì lâu mới lấy ra. Lại đo, đong, đếm. Bột bụi cả bếp. Nhưng không dùng, bột lại mất cả ngon đi.

 Tớ vốn là người kĩ tính với bánh mì. Bánh làm ở nhà phải mua đúng loại bột cho kì được. Ở Úc này, chỉ một loại tớ thích. Muốn mua phải tha hết cả bịch 5 cân về. Không dùng thì tiếc lắm. Làm bánh mì người ta bảo phải có sự kiên nhẫn. Nhồi bột này, rồi đợi bột nở. Trong sự chờ đợi ấy là thời gian xả stress của tớ. Lúc thì đọc sách, khi thì làm món ăn khác. Nhưng chủ yếu tớ... Dọn bếp :)